Năm 13 tuổi, tôi thường do dự không biết có nên trả lời những câu hỏi hóc búa mà cô giáo đặt ra hay không.
Tôi sợ mắc cỡ với bạn bè nếu trả lời sai và ngầm... ganh tị mỗi lần nghe cô khen thằng bạn kế bên phát biểu cùng suy nghĩ với mình.
Năm 18 tuổi, tôi do dự không biết có nên đăng ký ngành mình thích hay không vì ngành này khó kiếm việc làm. Bốn năm đại học trôi qua thật sự chưa thu hút tôi với những môn học lúc nào cũng lạ lẫm với tôi.
Năm 25 tuổi, tôi do dự không biết có nên thổ lộ trái tim mình với người ấy hay không. Lòng kiêu hãnh của tôi sẽ ra sao một khi bị từ chối? Và tôi dự đám cưới người mình yêu với tư cách là khách mời.
Năm 35 tuổi, tôi do dự không biết có nên đầu tư dự án đầy rủi ro của công ty hay không. Đối thủ cạnh tranh mở tiệc ăn mừng sau những ngày thử thách vất vả.
Năm 36 tuổi, tôi do dự không biết có nên viết ra những điều tôi đã từng do dự trong đời hay không. Kết quả như bạn thấy đấy.
Đôi khi ta nên quyết định nhanh chóng một số vấn đề dù nó có phần hơi mạo hiểm. Chần chừ, do dự không hẳn lúc nào cũng làm bạn thất bại. Do dự giúp bạn suy nghĩ kỹ càng, nhưng nhiều lúc nó khiến bạn phải tiếc nuối vì đã bỏ lỡ nhiều cơ hội không có lần thứ hai