Thông Báo Việc Làm
Chào mừng bạn đến CareerViet.vn
Tạo thông báo việc làm để xem việc làm phù hợp với bạn, nhà tuyển dụng đã xem hồ sơ của bạn và cập nhật nhiều hơn nữa ...
welcome to careerviet
Lượt xem: 15,792
Đồng hồ đã điểm 2h sáng mà Nguyễn Thùy Linh - giám đốc một công ty sản xuất thực phẩm vẫn không sao ngủ được. Cô liền chạy xuống garage mở cửa xe, nổ máy và phi thẳng về phía sông Hồng.
Nỗi cô đơn của sếp
Linh đóng kín cửa kính, mở nhạc thật to, rồi nhấn ga cho xe chạy thật nhanh cho đến khi đến giữa thành cầu Thăng Long. Cô tắt máy rồi im lặng ngồi nhìn sang phía bờ kia, nơi có những con người bắt đầu thức giấc chuẩn bị công việc cho ngày mới.
Hai ngày nữa, sản phẩm đầu tiên mang thương hiệu công ty được đem đi xuất khẩu. Cảm giác hồi hộp xen lẫn lo âu cứ xâm chiếm con người cô cả bữa ăn lẫn giấc ngủ.
Đã bao lần một mình lao giữa đêm khuya trong tâm trạng của một kẻ cô đơn như vậy, Linh cũng không nhớ nữa. Chỉ biết là kể từ khi hai vợ chồng ly thân, Linh và cu Bin dắt nhau ra khỏi nhà để tự lập, mỗi lần buồn chán, cô lại đi về phía sông Hồng. Sự tĩnh lặng của đêm, cái se lạnh của trời đất luôn mang lại cho cô nhưng phút bình yên trong tâm hồn.
Bước sang tuổi 35, Linh chẳng còn bé bỏng để có thể chạy về nhà khóc trong lòng mẹ mỗi khi cảm thấy buồn chán. Kể từ khi bước chân vào thương trường, Linh đã trải qua những thời khắc khó khăn nhất - đó là khi cô một mình lặn lội sang xứ người để xây dựng thương hiệu hay sản phẩm đầu tiên ra lò không đạt chất lượng như mong muốn.
Thế nhưng, ngay cả khi công ty đứng bên bờ vực phá sản, Linh phải bán đi chiếc nhẫn cuối cùng - món quà mẹ cô tặng trong ngày cưới, cô vẫn tự nắm chặt tay mình và thề cùng trời đất là sẽ không bị quật ngã. Trong những lúc khó khăn ấy, lẽ ra Linh phải được những người thân chia sẻ nhưng hầu như cô vẫn vò võ một mình. "Đi gần nửa cuộc đời tôi mới nghiệm ra rằng, chưa bao giờ mình đạt được một cái gì đó dễ dàng cả, song tôi vẫn tự tin để nói rằng mình đã chiến thắng", Linh nói.
Theo cô, cái chiến thắng ở đây không phải sự nổi tiếng, những thành tích trong kinh doanh mà Linh đạt được. Điều căn bản là cô đã thắng được chính bản thân,vượt qua hoàn cảnh để tiếp tục sống và khẳng định mình. Dù vậy, Linh cũng thừa nhận: "Đàn bà dù bản lĩnh đến đâu nhưng cũng không thể tránh khỏi những thời khắc cô đơn. Trong lúc tôi mạnh mẽ nhất cũng là lúc tôi thấy mình yếu mềm nhất".
Lâu nay, người ta chỉ nhìn thấy các sếp trong vai trò của người lãnh đạo, ăn mặc chỉn chu và hay xuất hiện giữa chốn đông người. Ít ai biết rằng những sếp tưởng chừng như không có thời gian để buồn ấy lại chứa chất những nỗi niềm rất riêng.
Như mọi lần khi thương thảo thành công một hợp đồng mới, Khánh, giám đốc một doanh nghiệp chuyên tổ chức các sự kiện lại say sưa với đối tác ở một nhà hàng nào đó. Những buổi nhậu như vậy bao giờ cũng kéo dài đến tận khuya rồi anh lái xe riêng đưa về nhà ngủ.
Kể từ khi hai vợ chồng chia tay vì những quan điểm khác nhau trong cuộc sống, công việc bận rộn khiến anh chẳng còn thời gian để mà buồn mà cô đơn. Ngày nào Khánh cũng về đến nhà khi đêm đã khuya và đầu óc lúc nào cũng trong trạng thái lơ mơ sau những lần tiếp khách hoặc tiệc tùng liên miên. Tối nay, khi đang ngồi tiếp đối tác bên bàn ăn, đứa con gái 6 tuổi đang ở với mẹ gọi điện báo kết quả học tập. Trong lòng Khánh dâng lên một cảm giác trống rỗng, thương và lo cho tương lai của con trẻ khiến anh cảm thấy những thứ mình đang có thật vô nghĩa.
Không chịu được nỗi dày vò, sau bữa tiệc, Khánh về thẳng nhà, mở cổng lấy chiếc xe thể thao địa hình 250cc phi vào màn đêm hướng về địa bàn tỉnh Sơn Tây khi đồng hồ đã điểm 1h sáng.
Đêm khuya, đường vắng, lại có chút men trong người, côngtơmét chiếc xe có lúc đã lên đến 130 km một giờ, mọi vật bên đường cứ vụt qua loang loáng. Khánh thả mình theo sức mạnh của xe, vì hình như những giây phút đó đang giúp anh tạm quên đi những vui buồn hàng ngày.
Qua thị xã Sơn Tây khi đồng hồ mới chỉ 1h35 sáng, Khánh đi thẳng về phía đường lên rừng quốc gia Ba Vì, anh quyết định dùng chiếc xe địa hình để leo lên núi đến khi nào hết đường thì thôi. Đường lên núi đen như mực, thỉnh thoảng lại có hai chấm sáng ở phía xa. Khánh thấy ấm lòng và tự hỏi, không biết là con vật gì cũng đang lọ mọ trong đêm giống mình?
Chỉ còn cách đỉnh núi khoảng vài chục mét thì hết đường xe đi, Khánh dừng lại, gửi xe ở một trạm kiểm lâm, và tiếp tục cuộc hành trình. Chỉ 20 phút, anh đã đặt chân lên đỉnh cao thứ hai của núi Tản, nhìn xung quanh, Khánh thấy một vùng sáng mờ xa xa, đó là Hà Nội, nơi có con gái và người đàn bà mà một thời anh đã yêu say đắm. Anh chợt nhận ra rằng: “Có những giá trị mà tiền bạc cũng như danh vọng không bao giờ có thể bù đắp được”.
Ở độ tuổi 42, Phong - Tổng giám đốc một doanh nghiệp ngành cơ khí điện tử - không còn trẻ để có thể phi xe ầm ầm trong đêm hay vùi đầu trong rượu. Mỗi lần buồn chán, Phong lại tìm một góc khuất trong quán cà phê, từ đây, anh có thể quan sát được tất cả mọi người từ nhân viên phục vụ, chủ quán đến đứa trẻ đánh giày.
"Nó giống như một xã hội thu nhỏ vậy, từ góc khuất của quán, tôi có thể quan sát được tâm trạng của tất cả mọi người và từ đó, tôi nhận ra chính mình", anh nói.
Danh vọng, thành tích mà các sếp đạt được là thứ không thể chối cãi nhưng cái mất của những người giữ vai trò lãnh đạo thì cũng khó mà phủ nhận. Các chuyên gia tâm lý cho rằng làm sếp cũng đồng nghĩa với việc phải chậm nhận áp lực công việc và những thiết thòi nhất định về phía mình. Bởi lẽ, các sếp không thể ngồi cùng phòng làm việc với nhân viên để thỏa sức tám chuyện, lại càng không có thì giờ để tụ tập với bạn bè.
Với những người có quá nhiều việc để làm như các sếp thì ngay cả việc bấm điện thoại để hỏi thăm bạn bè hay ai đó một câu "có khỏe không?" cũng cảm tưởng như mất đi một vài giây đồng hồ quý giá. Sau công việc, các sếp lại tìm tòi thông tin, đọc các tài liệu về nghệ thuật quản trị khiến cho những buổi tụ tập bạn bè, tám dăm ba câu chuyện xem như mất thời gian.
Ai cũng hiểu rằng cảm giác cô đơn không mang lại lợi ích mà chỉ gây phiền toái cho con người, nhưng không phải người nào cũng tìm được cách để thoát ra. Trong mọi tình huống thì các chuyên gia đều khuyên rằng: "Mái nhà, người thân vẫn là đến đỗ bình yên nhất cho mỗi người. Khi bạn cảm thấy cô đơn, buồn chán đừng ngại ngần bấm máy điện thoại để gọi cho người mà bạn nghĩ tới đầu tiên".
Xem thêm cơ hội tìm việc làm mới tại CareerViet :
Nguồn: Theo VnExpress
Vui lòng đăng nhập để thực hiện chức năng này